Cһᴜʏệп тɪ̀пһ ôпɡ U80 ᴠà Ьé 2ᴋ5 ᴄáᴄһ пһɑᴜ 55 тᴜổɪ, ᴋể ᴄ:һɪ тɪ:ếт ᴋһɪ ʟàᴍ ᴄһᴜʏệп “ɑ,Ь,ᴄ” ᴋһɪếп пɡườɪ пɡһᴇ г:ùпɡ ᴍɪ̀пһ
Mọi người thường nhìn ông Đ với ánh mắt ngưỡng mộ. Có thể nói, ông Đ là mẫu đàn ông khá hoàn hảo. Dù ngoài 70 tuổi nhưng ánh mắt còn tinh anh, da dẻ vẫn hồng hào, khỏe khoắn.
Cả đời đi buôn bán khắp đất nước, tiền tích cóp được thừa đủ để ông có một cuộc sống an nhàn khi về già với người thân.
Vốn tính đam mê kiếm tiền, khi dừng lại những công việc kinh doanh khác, ông Đ dồn tiền xây một căn nhà 7 tầng, chia thành nhiều phòng để cho thuê. Căn nhà nằm giữa phố đông đúc, trở thành “mỏ vàng” giúp ông Đ thu về khoản tiền không nhỏ mỗi tháng.
Trong số những người đến thuê, có một cô gái trẻ. Nhìn bề ngoài, cô gái đó đúng chất “nhà quê”. Cô ăn mặc đơn giản, ít nói và chẳng bao giờ đi về muộn.
Tất nhiên, việc ông Đ để ý tới cô gái này chỉ đơn giản là ông muốn “quan sát” khách hàng, xem những người đến ở trọ có “bất thường” gì hay không. Với một người “lọc lõi” trong kinh doanh như ông Đ, chẳng có cám dỗ nào có thể đánh gục, ngoài tiền, nhất là ở cái tuổi “lên lão” này.
Cứ cuối tháng, ông Đ lại “đảo” một vòng để thu tiền nhà. Lý do ông không thích chuyển khoản mà đi thu trực tiếp là vì “tiện thể” xem nhà cửa thế nào. Cũng chính vì thế, ông có điều kiện nói chuyện với cô gái trẻ kia.
Cô gái tên T, mỗi lần gặp chủ nhà đều nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô chẳng nói nhiều, chỉ đưa ánh mắt sắc như “dao cạo” lướt qua mặt ông Đ. Những lần đầu, ông Đ chẳng để ý, nhưng dần dần, khi bắt gặp ánh mắt đó, “gai ốc” trên người ông lại nổi lên, hình thành thứ cảm giác rất “lạ lẫm”.
Thế rồi ông Đ mong tới cuối tháng để được đi thu tiền. Bao giờ ông cũng đến gặp T cuối cùng. Có một lần, T không ở phòng, ông Đ hồi hộp đứng đợi hơn 1 giờ đồng hồ, trong lòng băn khoăn nhiều câu hỏi.
Khi T về, mặt ông giãn ra, cảm giác như vừa vứt đi được một gánh nặng, ông Đ cảm nhận được, đó là thứ tình cảm nam nữ đang nhen nhóm trong ông.
T vẫn thế, vẫn cười nhẹ, lấy tiền đưa cho ông Đ. Lần này, ông Đ chủ động hỏi han, bắt chuyện. T cũng vui vẻ trả lời. Kể từ ấy, giữa hai người bắt đầu có sự “trao đổi” với nhau.
Đến một ngày, ông Đ bất ngờ nhận được tinh nhắn của T, cô báo gia đình có việc hệ trọng nên xin ông được khất tiền nhà. Ông Đ chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý ngay. Lăn tăn một lát, ông Đ hỏi T liệu có cần mình giúp gì không? Cô gái nhẹ nhàng từ chối. Điều này khiến ông Đ càng cảm thấy “mến thương” nhiều hơn.
Câu chuyện giữa hai người, một cô gái trẻ ngoài 20 tuổi và một ông lão trên 70 tuổi cứ thế diễn ra rất tự nhiên. Cuối cùng họ “bập” vào nhau lúc nào chẳng hay.
Ông Đ lén lút qua lại căn nhà cho thuê, còn T thì thường xuyên ở nhà buổi trưa khi hàng xóm đi làm hết để gặp “người tình” già. Yêu T, ông Đ tưởng như mình là chàng thanh niên mới lớn, đầu óc gần như chẳng còn bất cứ suy nghĩ “tỉnh táo” nào nữa.
Ban đầu chỉ là miễn tiền nhà, dần dần ông Đ mua sắm đồ đạc, đổi xe máy, điện thoại cho T. Được nửa năm, ông Đ còn “cắt” cho T quản lý 3 phòng để cô gái thu tiền, tiêu vặt.
Mối tình “già – trẻ” ấy diễn ra suốt 1 năm trời. Cả quãng thời gian ấy, ông Đ chưa lần nào thấy T có gì “bất thường”. Cô gái không có bạn, không giao du ai và hoàn toàn chẳng mở lời chủ động “xin tiền” bao giờ.
Biết “cụ ông” đã “ngấm”, T bắt đầu bòn rút, lúc đầu chỉ là một khoản tiền để cô “cho bố đi khám bệnh”, sau nâng lên “sửa cái cổng ở quê”, “chuẩn bị cho em trai cưới vợ”… Vì hoàn toàn tin tưởng nên ông Đ chẳng từ chối bao giờ. Số tiền ong Đ chu cấp cho T đã không còn ít nữa.
Thời gian gần đây, ông Đ thấy T có biểu hiện “khang khác”, cô vẫn “chiều chuộng” ông nhưng có vẻ buồn bã, hay thở dài. Mỗi lần ông hỏi, cô đều gạt đi, bảo chỉ là chút việc ‘cỏn con”.
Thấy “người yêu” hao mòn về điều gì đó, ông Đ cảm thấy rất khó chịu. Ông gặng hỏi thì T ôm chầm lấy ông, khóc nức nở. Lúc này, trong lòng ông Đ thứ cảm xúc “anh hùng” trào dâng.
T nói trong nước mắt là bố cô bị ung thư, bây giờ bác sỹ bảo phải có 1 tỉ để chạy chữa. Nhà cô dưới quê đã bán hết tất cả cũng chỉ có vài trăm. Cô đang không biết bấu víu vào đâu.
Ông Đ ngẫm, T đúng là cô con gái hiếu thảo và biết điều, chuyện như thế mà cả mấy tháng trời cô chịu đựng, vẫn “chu toàn” với ông Đ mà chẳng mảy may nói một lời.
Ông Đ đứng dậy, tuyên bố dõng dạc “em thiếu bao nhiêu để anh lo”. Ngay hôm sau, ông Đ lấy sổ đỏ căn nhà đang cho thuê đi cầm cố ngân hàng, lấy đủ khoản tiền hơn 800 triệu về cho T.
Dù là người buôn bán lõi đời, nhưng vào giây phút này, ông Đ đã không còn chút suy nghĩ gì nữa. Ông chỉ muốn hi sinh vì “người yêu”, bao bọc cô ấy mà thôi.
T cầm tiền, nước mắt chảy ướt vạt áo, cô cảm ơn ông Đ bằng những ngôn từ mà ông lão hơn 70 tuổi chưa từng được nghe.
T xin phép về quê để lo cho bố. Những ngày đầu, hai người vẫn nói chuyện qua điện thoại, nhưng sau đó vài tuần, ông Đ không thể liên lạc được với T nữa. Sợ có chuyện chẳng lành, ông Đ lần tìm về quê T theo địa chỉ được ghi trong hợp đồng thuê nhà.
Tại đây, người dân cho hay không có cô gái nào tên như thế, cũng không có hoàn cảnh nào giống như ông Đ miêu tả.
Lờ mờ nhận ra chuyện “chẳng lành”, ông Đ quay về Hà Nội, tìm chiếc căn cước công dân phô – tô mà T nộp khi thuê nhà. Ông nhờ công an xác minh thì được trả lời, ảnh và dữ liệu trên tấm căn cước ấy không trùng nhau, nó là giả.
Lúc này, ông Đ mới sững người, nhớ lại ánh mắt “sắc như dao cao” mà T dành cho mình những lần gặp gỡ ban đầu. Hóa ra, cô gái ấy đã chủ đích “găng bẫy” người đàn ông 70 tuổi ấy từ đầu và khi “mạng nhện” được căng lên, ông Đ đã mắc kẹt.
Ông Đ thẫn thờ, sổ đỏ tài sản quý giá nhất sau bao năm buôn bán đã nằm ở ngân hàng, số tiền ấy biết đến khi nào ông mới có thể kiếm lại được để “chuộc” về.